Skip to main content

KHÔNG CÒN CÁI NHỤC NÀO HƠN

người lính già oregon
      1. Đọc tin, và kiên nhẫn xem cho hết cái video, về vụ “ca sĩ Mai Khôi” cắc ké nào đó, từ VN sang, được “nhà văn Nguyễn Thị Thanh Bình” cũng cắc ké nào đó (tên nghe lạ hoắc, không biết từ đâu chui lên) mời đến Cộng đồng VN tại thủ đô DC ngày 8/1/2017, để trình diễn “nhạc thính phòng”, nhưng ca-nô Mai Khôi từ chối, một cách hỗn xược, đứng chung với lá cờ VNCH, tiện nhân thấy đó không còn là một chuyện nhỏ, thuộc loại tin xe cán chó, chó cán xe nữa, xem qua rồi bỏ. Mà, trái lại, thấy tức anh ách, và nhục cho, Cộng Đồng DC nói chung, Ban Tổ Chức và cái đám khán thính giả về già, mặt trơ trán bóng, nói riêng, đã không dám làm gì để bảo vệ cho lá cờ thiêng liêng thân yêu. Bèn lại phải lên tiếng thôi. Bởi vì việc bọn trong nước qua Mỹ từ chối đứng bên, hay chào, lá cờ Vàng, đã xảy ra ít nhất bốn lần tại Mỹ này rồi, hai lần tại Washington DC –đã bị tập thể người Việt quốc gia tỵ nạn VC phản đối, đòi đuổi cổ về nước– mà BTC và cái đám khán thính giả DC mê sảng tiếp đón ca-nô Khôi kia vẫn không rút được bài học nào.
      Xin nhắc lại, này nhé: (a) Ả Tim, tức Aline Rebeaud, thiện nguyện viên Thụy Sĩ, từ VN, năm nào qua Mỹ xin tiền (cho VC), cũng bỏ ra ngoài không chịu chào cờ Vàng, bị đồng bào Houston, TX (?) phản đối, tẩy chay, và sau đó ả không dám vác cái mặt kênh kênh đến Mỹ nữa. (b) Tại Úc, lần nào, Hồng y quốc doanh Phạm Minh Mẫn từ khước lá cờ Vàng do một người tặng, lại còn nói, rất bựa rằng: “Chúng ta mặc áo đỏ, áo vàng gì cũng đều là con Mẹ Việt Nam” (vì thằng VC làm quái gì có gia đình, tổ quốc mà bảo nó gọi “mẹ Việt Nam”?). (c) Năm 2014, tên nhà báo Điếu Cày tự nhận “bị VC tống xuất từ nhà giam”, tại phi trường LA, cũng tránh né Cờ Vàng, và khi đến Washington DC, tuyên bố lếu láo cho lá Cờ Vàng cũng “chỉ là biểu tượng”, và không dám trả lời câu hỏi về Hồ Chí Minh. Như vậy, đã hai lần Cộng đồng VN tại DC bị làm ê mặt, một lần do một bộ đội dép râu láu cá, và lần này bởi một ca-nô nhãi ranh Cam Ranh mất dạy –cả hai mạo danh đối lập (thực ra là cuội) để lừa bịp cái đám người Việt hải ngoại nông cạn, ngây thơ, hễ thấy đứa nào tự nổ là “phản kháng”, "đấu tranh" từ trong nước ra, liền sướng quá, híp mắt lại, vồ lấy, mà không chịu bắt não bộ phân tích thiệt hay giả. (d) Chưa kể tên đại sứ  chuyên bợ đỡ VC,  tức Ted Osius của Obozo, năm 2015, đến nhà mợ Thượng Janet Nguyễn tại Santa Ana, và Cộng đồng VN San José, đã từ chối thẳng thừng không muốn chụp hình bên lá Cờ Vàng.
     2. Tại sao những tên Việt Cộng (Điếu Cày), thân Cộng (Rebeaud, Osius) nói trên, bị công dân Mạng (Netizens), xin nhắc lại, chỉ công dân Mạng thôi (chưa hề thấy các tham dự viên tại chỗ), phản đối, thậm chí chửi bới tơi bời, vậy mà những đứa khác, như mới nhất là ca-nô Mai Khôi, đến Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia của nước sở tại vẫn cứ né, cứ khinh lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, chưa nói đứng chào cờ? Xin trả lời ngay: tại vì thái độ và phản ứng của các Ban Tổ Chức và tham dự viên tại nơi đó.
      
        Quả vậy, nói chung, ở tiểu bang nào, Cộng đồng người Việt cũng có thập thò, thấp thoáng, ít nhiều, bóng dáng những tên Việt Gian và tay sai nằm vùng của Việt Cộng. Với sự mời mọc và yểm trợ của lũ VG và tay sai này, bọn VC “phản kháng” cuội có dám xuất hiện hay không trong các Cộng đồng, dám công khai thách đố (không chịu chào hay đứng bên lá Cờ Vàng) hay không những người chống Cộng thật, là còn tùy theo phản ứng của mỗi Cộng đồng. Nếu, trước tình huống ấy, những tham dự viên trong Cộng đồng còn có chút liêm sỉ tối thiểu, biết cảm thấy nhục, biết đứng lên chửi vào mặt chúng nó, kể cả tên đại sứ Mỹ Osius, và biết bỏ ra về, thì bố bảo không thằng VC nào, con VC nào, dám hành động mất dạy như vậy nữa. Nhưng điều đó, trong quá khứ, đã không hề xảy ra tại Santa AnaSan JoséWashington DC.
      Tiện nhân dám nói thế, vì muốn thách những loại rác rến, ễnh ương –những Tim Rebeaud, những Điếu Cày, những Ted Osius, những Mai Khôi và đồng bọn– cứ thử làm một chuyến đến Cộng đồng Oregon (trên dưới khoảng 30 ngàn người, có nhiều vị HO và vượt biên tỵ nạn VC chống Cộng cùng mình, và đặc biệt Mục sư Huỳnh Quốc Bình, người tỵ nạn duy nhất đã chỉ mặt mắng tên thủ tướng VC Phan Văn Khải, là “đồ nói láo” trong cuộc họp báo của hắn tại Seattle ngày 19/6/2005) để xem phản ứng của đồng bào Oregon như thế nào. Không biết quý bạn phe ta còn nhớ vụ ứng cử viên Thượng viện Mỹ, Faye Stewart, năm ngoái, đã ngu, có lời lẽ khinh miệt đối với đồng bào tỵ nạn VN khi mới tới Mỹ, và đã bị Cộng đồng VN Oregon phản đối như thế nào, không nhỉ? Chắc chắn bọn bỏ cờ này sẽ bị phản đối, đuổi cổ ra khỏi hội trường, sẽ ôm đầu máu (nghĩa bóng, dĩ nhiên) mà chạy có cờ… Không tin, cứ thử đến Oregon đi!
      3) Trở lại buổi nhạc thính phòng tại Cộng đồng VN Washington DC. Dĩ nhiên, ai cũng biết ca-nô cắc ké Mai Khôi (xin xem attachment đính kèm “Mai Khôi, theo báo VC” về lý lịch của nó) là một đứa hỗn láo, do không được học hành, giáo dục tử tế bởi gia đình và xã hội dưới chế độ VC, tài và sắc lại dưới trung bình, vì vậy NLGO tôi không nỡ bắt một con nhái bén mất dạy muốn to thành con bò, nằm xuống đét cho vài roi. Nhất là sau khi đọc thêm lá thư viết trên facebook của nó, cũng rất cà chớn, được thiên hạ phổ biến tràn lan trên Mạng, phân trần về sự việc xảy ra (đổ lỗi cho BTC đã xé bỏ thỏa ước là sẽ không có Cờ Vàng), tiện nhân thấy, nếu đúng, tất cả mọi sai trái là do BTC, gồm hai ông Đào Hiếu Thảo (không tự giới thiệu là ai trong Cộng đồng DC), và Nguyễn Mậu Trinh (một lần đã bị chỉ trích vì việc muốn giữ khư khư câu hát cũ trong quốc ca VNCH, “Này công dân ơi, quốc gia đến ngày giải phóng”, thay vì “Này công dân ơi, đứng lên đáp lời sông núi” được sửa lại từ thời Đệ Nhất Cộng Hòa, cf bài của ông Hoàng Thế Định, Florida, ngày 10/11/2015), phóng viên RFA và SBTN Thanh Trúc (điều khiển chương trình), và “nhà văn” cắc ké Nguyễn Thị Thanh Bình (đứng ra mời, và theo ca-nô, với thỏa thuận sẽ không có cờ, không chào cờ).
      a. Buổi tổ chức từ đầu đã diễn ra luộm thuộm, chậm trễ, với cảnh dời tới dời lui hai lá cờ Vàng và cờ Mỹ từ trên sân khấu xuống phía dưới sau hàng ghế khán giả, rồi trở lên bên hông hội trường. Tội nghiệp cho hai lá cờ linh thiêng, vô tội. Và hèn ơi là hèn cho mấy tên đàn ông, không rõ mặt, mà nhìn phía sau những cái đầu hói và bạc tiện nhân đoán cũng đã có một thời cầm súng để bảo vệ lá Cờ Vàng thân yêu? Dời cờ như thế, bọn họ muốn làm vừa lòng một ca-nô hạng bét Mai Khôi từ VN đến!   
      b. Trong khi ca-nô còn đứng ở bên ngoài cửa, trong hành lang hội trường (có lẽ muốn tránh chào cờ, như nhà báo Bùi Dương Liêm gợi ý?), MC Thanh Trúc bắt đầu nói lia nói lịa, kêu gọi khán thính giả, đa số đáng tuổi cha chú, cô dì, nên thông cảm, và lên lớp rằng thì là chúng ta phải biết tha thứ cho nhau, phải yêu thương nhau hơn –điều mà, dù không muốn chụp nón cối, ai cũng có thể nghĩ rằng chỉ cần thêm câu “xóa bỏ hận thù”, “khúc ruột ngoài ngàn dặm” nữa là ô-tô-ma-tíc-cờ-măng trở thành điều khoản "hòa hợp hòa giải" của Nghị quyết 36 VC? Sau đó, y thị bắt đầu đút ống đu đủ bơm con gà Mai Khôi.
       Nào là, trước tiên, giải thích lăng nhăng, lung tung, tầm bậy tầm bạ cái tựa đề vô nghĩa, lố bịch, lãng nhách “Trói vào tự do” (trong đó có một câu ngây ngô, đại khái, “Miền Nam ta cũng đã bị trói vào tự do, nhưng không biết giữ nó…”).
      • Nào là, tiếp theo, ca tụng những người trẻ quốc nội đang dấn thân vào sinh hoạt “dân sự xã hội” (là cái quỷ quái gì?) để phản kháng bằng âm nhạc, văn chương, nghệ thuật, vì đó là những người sẽ tranh đấu mang lại tự do cho đất nước, ví dụ Mai Khôi. Y thị không có một lời nhắc đến công lao chống Cộng của những người già ngoài và nhất là trong nước. Của những người trẻ tranh đấu khác trong nước đã hay đang bị gông cùm, đày đọa trong các trại tù, như Lê Thị Công Nhân, Việt Khang, Mẹ Nấm, Huỳnh Thục Vy v.v… hay tin mới nhất, hôm nay 13/1, do thân hữu gửi đến, như cô gái Hồng Thái Hoàng, từ miền Bắc, sinh ra sau chiến tranh, đã dám tuyên bố yêu mến lá cờ Vàng VNCH. Y thị cũng quên một điều là những người phản kháng chân chính, thật sự, như cha Nguyễn Văn Lý, đã bị VC bắt hết, còn những đứa “chống đối” trên facebook hoặc được VC cho ra ngoại quốc, kiếm ăn, kiếm danh, hoặc tuyên truyền cho chế độ… đều là những tên phản kháng lèo, lúc nào cũng từ chối đứng với lá cờ quốc gia, miệng leo lẻo là về lại sợ VC trả thù, chứ thực ra chúng là VC đứt đuôi con nòng nọc, hoặc tệ hơn là công an, tình báo, giả dạng thường dân.                 
       Nào là, cuối cùng, bốc tài nghệ âm nhạc (giống Đào Hiếu Thảo, trong bài giới thiệu, đã đem ca trù kết hợp với nhạc jazz để tung hê "dòng nhạc" Mai Khôi và so sánh ca-nô với Lady Gaga) và nhất là thành tích chính trị của ca-nô lên chín tầng mây: đã qua mặt an ninh (VN thì OK, còn Mỹ, bộ họ đui mù hết cả sao?) thế nào để được lên bàn ngồi bên Obama trong chuyến ông viếng thăm VN vừa qua. Tưởng gì chứ ngồi bên con vịt què (lame duck) Obozo, thì có gì là vinh dự, là kỳ công để phải kể mãi? Lại nữa, ca-nô đã nói gì, và có đủ chữ nghĩa không để nói, với Obozo về tranh đấu, về nhân quyền, về tự do cho đất nước, hay chỉ ngồi chụp hình như phỗng đá cốt để hù thiên hạ, y chang Điếu Cày năm nào tại tòa Bạch Ốc?  Mặc kệ, Thanh Trúc vẫn cho, như thế, ca-nô là người “dũng cảm”, là bla bla bla… là chán quá!
      c. Qua video, lần đầu tiên tiện nhân mới thấy, và nghe, “nhà văn” (vẫn cắc ké) Nguyễn Thị Thanh Bình.  Ả Bình này mới chính là “thủ phạm” đã gây ra mọi rắc rối. Tại sao phải mời “ca sĩ Mai Khôi”, bộ những ca sĩ tranh đấu trong và ngoài nước chết hết rồi sao, ngoại trừ trường hợp ả có bà con với ca-nô? Tại sao, cho một buổi nhạc thính phòng, có tính cách riêng tư, thân mật (như ca-nô Mai Khôi đã tiết lộ mà ả Bình không đính chính, thì cứ coi là đúng), ả không tổ chức tại một tư gia, với số khán thính giả lèo tèo như thế, để cho việc treo hay chào cờ không còn là vấn đề? Đằng này, ả đã mướn, hay mượn, hội trường của Cảnh sát DC to rộng, có sân khấu, có giàn âm thanh, để làm gì? Lại còn mời các phóng viên, nhà báo, đến quay phim, chụp hình, thì như vậy, vấn đề treo và chào cờ đương nhiên phải đặt ra. Và như vậy, rõ ràng y thị phải có “ý đồ”: trước mọi người, quảng cáo, đánh bóng cá nhân, hay là lăng-xê tên tuổi cho ca-nô cắc ké từ Cam Ranh sang? Còn nữa, nếu điều than phiền của ca-nô là thật, thì ả Bình này rất đáng trách: đã thỏa thuận với người ta là không tổ chức trong hội trường và không treo cờ, rồi lại bội ước, thì đó không phải là thái độ và tư cách của một người lớn và một “nhà văn”, dù là cắc ké. Rồi không đủ can đảm lên micro, công bố thỏa ước, giải thích sự thay đổi, và cho biết đầy đủ sự thật, xin lỗi về rắc rối do chính mình gây ra cho mọi người bởi sự dối trá. Nhưng, thay vì, ả lại chạy tới chạy lui như con gà mắc đẻ.
      4) Sau cùng, xin hỏi cái đám tham dự viên DC bữa ấy: tại sao, trước việc yêu sách quá đáng, bất kính của ca-nô Mai Khôi, mà mọi người vẫn không có phản ứng, dù là chỉ một cái nhăn mặt, thở dài, khó chịu, vẫn ngồi yên, miệng túm lại như miệng "ông bình vôi" của Phan Khôi, kiên nhẫn chờ cho đến khi ca-nô trở vào phòng, rồi còn vỗ tay rào rào. Vô cảm, thụ động y chang cái đám tham dự viên cò mồi Cali năm 2015 trong buổi gặp gỡ Ted Osius tại Santa Ana và San José. Than ôi!
     
      Ông bà ta quả nói không sai: Hiền quá hóa ngu.
Portland13/1/2017

NLGO
người lính già oregon

Thư Ngõ của nhà văn Nguyễn Thị Thanh Bình”


Trước hết xin cảm ơn sự quan tâm cần thiết và có cân nhắc đúng mức của tất cả quý bạn xa gần.
Hơn ai hết, tôi biết mình đang mắc nợ những quý bạn đã hết lòng ưu ái một lời giải thích chân tình và chính đáng. Đặc biệt là mấy “status” mới đây của Mai Khôi trên Facebook, mà chính thế giới siêu xa lộ thông tin đã mang chúng ta lại gần, để có dịp tìm biết, nhận biết và hiểu biết nhau nhiều hơn.
Có điều tôi ngờ rằng lúc này tiếng-đàn-tiếng-ca-dân-sự-Mai-Khôi mà tôi yêu mến không lâu vẫn đang bình yên vui vẻ, vì dường như Mai Khôi đã vô tình làm thương tổn khá nhiều người đã giao cảm lo lắng cho mình, trong đó có tôi đơn thuần là một nhà thơ, nhà văn tự do độc lập, suốt đời chỉ biết đeo đuổi tôn vinh những giá trị nhân văn, nhân bản con người của Chân Thiện Mỹ.
Như đã nói về mối giao cảm giữa văn nghệ sĩ với nhau là điều không thể chối cãi, nhất là tôi vẫn ngỡ Mai Khôi với cá tính mạnh cũng chỉ muốn dùng âm nhạc để thể hiện tiếng nói chất chứa kêu gào và cần vực dậy tuổi trẻ trong nước, như Mai Khôi đã từng tâm sự là Mai Khôi không thể cứ tiếp tục ca hát hồn nhiên vô tư như xưa nữa, và như tôi cũng không còn buồn sáng tác những bài thơ tình lãng mạn mà vẫn đang tiên phong đẩy mạnh dòng thi ca dấn thân, nên có lẽ đây chính là động lực lớn nhất để tôi đích thân và trong tư cách hoàn toàn cá nhân đứng ra mời Mai Khôi, khi biết chuyến lưu diễn của Mai Khôi ở ngoài nước.
Cùng một lúc tôi cũng khó lòng quên được hình ảnh của một Mai Khôi với nụ cười sáng trắng xinh đẹp thánh thiện, với chiếc áo dài hồng tươi mát Việt Nam trang trọng được đặt ngồi cạnh Tổng Thống Obama trong chuyến viếng thăm tháng 5 vừa rồi, đặc biệt không phải là bài hát Mai Khôi định hát tặng, mà chính là được gởi gấm cùng Ngài thông điệp tự do sáng tác ngôn luận và nhân quyền cho Việt Nam.
Tiếc là môi cười ấy phút giây này bỗng biến thành ma mỵ, hệt như Mai Khôi cũng đã hóa trang nhiều lớp áo xanh đỏ hồng chi đó trong người để có thể luồn lách cửa hậu và là một trong vài người của phong trào XHDS trốn thoát được hôm ấy để diện kiến Ngài Obama, như Mai Khôi đã kể cho tôi nghe.
Còn nhớ rõ tất cả như in hôm nào:
Thoạt đầu tôi chỉ đề nghị mang tiếng đàn tiếng hát của Mai Khôi đến với không khí ấm cúng thân tình bạn bè trong nhà mà thôi. Như Trịnh Hội đã tổ chức ở nhà riêng cho Mai Khôi, và một lần khác cũng ở Cali do anh Thiện Giao đứng ra, hoặc mới đây làm ở nhà anh Nhã, San Jose (Bắc Cali), hoặc Houston trong văn phòng tư nhân của nha sĩ Hà, và ở Đức thì thấy nói được tổ chức trong một hội trường của một nhà thờ có khá đông đồng bào tham dự.
Do đó, tôi và Mai Khôi trao đổi với nhau để rồi đồng ý là sẽ mở rộng cho bà con vùng Hoa Thịnh Đốn có cơ hội được tâm tình và cùng nghe Mai Khôi đàn hát. Vì thế tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy Mai Khôi đã viết trên trang FB cá nhân là “Thế nhưng, khi tới nơi hát, tôi mới thấy đây là hội trường của nhà văn hóa cộng đồng”, trong khi Thư Mời gởi tới cho mọi người và cả Mai Khôi ngày 4/1 đã đề rõ là “hội trường George Mason District Government Center” (xem thư đính kèm). Thật ra cả hai chúng tôi đều hy vọng Mai Khôi có nhiều “fan” ái mộ sẽ đến ủng hộ Chiều Nhạc Thính Phòng vào cửa tự do này. Thời tiết với tuyết giá đầu mùa của đêm trước không chiều lòng người, nhưng lại khiến thấy được tấm lòng yêu mến Mai Khôi đặc biệt của những người có mặt.
Chính Mai Khôi cũng chỉ muốn mọi người được thưởng thức phong cách trình diễn giản dị nhưng sâu lắng, của thứ tên gọi Mai Khôi dùng khá lạ tai là “nhạc… mộc”, và hẳn nhiên chúng ta cũng đâu đòi hỏi một dàn âm thanh hoành tráng để mà trách cứ nhau làm gì.
Phải nói bắt đầu từ hình ảnh khệ nệ ôm lá Cờ Vàng của bác Đặng để chuẩn bị cho nghi thức đầu tiên của chương trình, đã làm tôi bất ngờ lãnh ngay cú “phản ứng” của Mai Khôi: “Không có chào cờ treo cờ gì đâu chị. Chỉ là một chương trình thuần túy âm nhạc thôi mà. Sao lại cờ quạt giống cuộc họp của Trung Ương Đảng vậy?”
Trời ạ, giá gì tôi biết trước phản ứng ngại ngùng của Mai Khôi và giữa chúng tôi có thỏa thuận trước thì chắc chắn tôi đã không phải nhờ bác Đặng mang lá Cờ Vàng đến hội trường. Cũng như tôi đã không phải dàn xếp cho người đến hát quốc ca Việt/Mỹ và hẳn nhiên đã không có tiết mục “chào quốc kỳ Mỹ/Việt” trong tờ Chương Trình được in ra trước đó để giao cho MC Thanh Trúc và Đào Hiếu Thảo (xin xem đính kèm).
Bây giờ nhớ lại, tôi thấy Mai Khôi lạ lùng quá và càng lạ lùng hơn, khi Mai Khôi vụt bỏ ra ngoài hành lang với khuôn mặt tối sầm lại và lần đầu tôi nghe Mai Khôi thổ lộ: “Chị có biết là em có 3 điều tối kỵ, và đó phải được xem như là ‘guideline’ cho một người còn muốn hoạt động XHDS ở Việt Nam: đó là không được dính tới Việt Tân, Cờ Vàng và tham gia tổ chức.”
Thông cảm với việc Mai Khôi cần một khoảng an toàn để còn trở về quê nhà và nghĩ đến bà con đã lặn lội tham dự, đang nhẫn nại hiền hòa chờ đợi để bắt đầu chương trinh Chiều Nhạc Thính Phòng “Trói Vào Tự Do” này, lại không biết phải làm sao cho phải đạo nên chúng tôi đành để mọi người hiện diện tùy nghi quyết định, nghĩa là Mai Khôi đã được tất cả đồng ý để ngồi bên cạnh cất tiếng hát thật gần gũi cho khán thính giả nghe mà thôi.
Phải nói những người có mặt hôm ấy, trong đó dĩ nhiên không thiếu những khuôn mặt mà Mai Khôi tỏ vẻ “dị ứng” đã thực sự là những khán thính giả rất rộng mở và rất văn nghệ đáng yêu. Riêng chúng tôi nhìn lại thì thấy chính những lấn cấn của BTC hôm ấy quả là một sơ hở mất cảnh giác, nên đã để Mai Khôi tiếp tục trình diễn gây xúc phạm đến biểu tượng thiêng liêng tinh thần của người Việt tỵ nạn.
Thay mặt BTC, Thanh Bình thành thật xin lỗi quý vị đồng hương về sự cố xảy ra hôm ấy và mong được đón nhận sự thông cảm bỏ qua của mọi người.
Nguyễn Thị Thanh Bình
 Phụ đính: Thư Mời Mai Khôi và Chương Trình

Comments

Popular posts from this blog

GUSTAVE COURBET Danh họa Pháp có nét vẽ táo bạo bức phá cả nề nếp luân lý, không ngụy tạo.

*Xem thêm về những tác phẩm mang tính bức phá và táo bạo của  Gustave Courbet   *tranh minh họa và nguồn sưu tầm :    ViVi VÕ Hùng Kiệt Trong lãnh vực hội họa Tây phương, bức tranh  L’Origine du Monde (Cội Nguồn Nhân Gian)  của Gustave Courbet  có một chỗ đứng riêng biệt. Được vẽ vào năm 1866, bức họa chỉ được chính thức trưng bày trong viện bảo tàng vào năm 1995. Nội dung táo bạo có thể giải thích vì sao tác phẩm đã bị cất giấu trong hơn một thế kỷ, bởi vì bức tranh không vẽ gì khác ngoài bộ phận sinh dục của phụ nữ. *-“Tôi chưa từng nhìn thấy một thiên thần, và tôi không thể vẽ điều không thấy”. Sinh thời họa sĩ Gustave Courbet từng thốt lên như vậy, khi người ta lên án bức “Cội nguồn trần thế”  (L’origine du monde)  của ông là “điếm nhục” và đủ mọi ngôn từ mô tả sự đồi trụy khác. Điều này cũng dễ hiểu, bởi ông vẽ bức tranh này vào năm 1866 và hơn một thế kỷ sau, vào năm 1995, nó mới được chính thức trưng bày tại Viện Bảo tàng Ors...

“Cưỡi lên đầu nhân dân còn kinh khủng hơn địa chủ, tư sản…!?”

Dân Trí Bùi Hoàng Tám 29-05-2015 (Dân trí) – Đó là lời nhận xét của Thiếu tướng Nguyễn Xuân Tỷ, Phó Giám đốc Học viện Quốc phòng, Đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Bến Tre tại phiên thảo luận về việc sửa đổi Bộ luật hình sự chiều 26-5 được báo Tuổi trẻ bài “Bỏ tử hình tội tham nhũng, dân không chịu đâu” dẫn lời. (Minh họa: Ngọc Diệp) Bác Tỷ nói nguyên văn như sau: “Làm cán bộ mấy năm mà trong nhà có vài ba trăm tỉ đồng, thậm chí cả ngàn tỉ đồng thì lấy ở đâu ra nếu không tham nhũng. Có một đội ngũ giàu rất nhanh, cưỡi lên đầu nhân dân, còn kinh khủng hơn địa chủ, tư sản ngày xưa”. Có lẽ đây là lời nhận xét thẳng thắn nhất, quyết liệt nhất của một chính khách về việc giàu lên nhanh chóng của “một bộ phận không nhỏ” cán bộ, công chức thoái hóa, biến chất. Chỉ có mấy chữ biểu đạt về con số, ĐB Nguyễn Xuân Tỷ đã nói ra một điều tưởng như vô lý, đó là có hẳn một “đội ngũ” làm cán bộ có “mấy năm” mà trong nhà có “vài ba trăm tỉ” đồng, thậm chí cả “ngàn tỉ đồng” thì quả là khủng kh...

Cách làm nước chấm ngon

 Món ngon mà thiếu nước chấm chuẩn thì đúng là thật tệ. Hãy tự biết cách pha bát nước chấm ngon đúng điệu và làm nên linh hồn của món ăn. Bên cạnh thịt, tôm, cua, cá… thì tiết luộc cũng là một món ăn thơm ngon, bổ dưỡng mà nhiều gia đình thường chế biến trong mâm cơm hằng ngày của mình. Tuy nhiên, khi ăn tiết luộc, bạn phải chấm kèm với nước chấm riêng, nếu không thì món ăn sẽ rất nhạt nhẽo, vô vị và bạn sẽ không thể cảm nhận hết được sự ‘tinh túy’ của nó, cũng như là sự tinh tế trong ẩm thực Việt.  1. Cách làm nước chấm tiết luộc Nguyên liệu cần chuẩn bị: Nước mắm loại ngon Hạt tiêu: 1/4 thìa Mì chính: ¼ thìa Ớt: 1 – 2 quả Cách tiến hành: Bước 1: Có một điều đặc biệt cần lưu ý là bạn phải mua được một loại nước mắm thơm ngon, không quá mặn, màu sắc hài hòa, không quá đậm. Bởi nước mắm là thành phần quan trọng nhất quyết định đến độ ngon của nước chấm đấy nhé. Bước 2: Với ớt, bạn rửa sạch, rạch bỏ bớt hạt, bỏ cuống đi rồi thái lát thật nhỏ và mỏng chứ không c...