Skip to main content

Có ai còn thực lòng yêu Đảng? Còn kiên định con đường CNXH và Chủ nghĩa Marx-Lenin để làm gì?



Còn ai thực lòng yêu Đảng?
Biên tập viên của một chương trình truyền hình kể lại rằng, trong một lần đi tìm nhân vật cho một phóng sự nhân kỷ niệm 30/4- Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước, chị đã nghe các đồng đội của một người lính hy sinh trong mùa hè đỏ lửa Quang Trị năm 1972 kể lại chuyện hết sức cảm động về anh. Trước khi qua đời, người chiến sĩ bị thương nặng đã chỉ tay vào ngực trái mình. Một đồng đội mở cúc túi áo trái của anh lấy ra mấy chục đồng bạc. Ai cũng nghĩ rằng anh sẽ nhờ đồng đội chuyển số tiền này về cho mẹ anh ở quê Hà Tĩnh, nhưng người lính đã thì thào với đồng đội: “Tháng này tôi chưa kịp đóng đảng phí. Hết chiến dịch các đồng chí đóng giúp tôi”. Anh tắt thở trên tay các đồng đội. Nhà văn Chu Lai cũng từng kể lại rằng, khi người lính đặc công cắt xong hàng rào giây thép gai cuối cùng để công phá đồn giặc thì đồng chí chỉ huy, bí thư chi bộ, nằm ngay sau anh, cấu vào bàn chân anh nói nhỏ: “Thay mặt chi bộ tôi xin tuyên bố: từ giờ phút này đồng chí đã trở thành đảng viên”. Đồn giặc bị phá, người lính đặc công ấy đã mãi mãi nằm lại với đất lành Duy Xuyên.
Vâng, một thời hai từ đảng viên thiêng liêng như vậy. “Đảng viên” là danh dự, là thước đo về phẩm hạnh của một cán bộ cộng sản. Chả nói đâu xa, như gia đình nhà tôi đây thôi. Năm 1964 anh tôi được kết nạp vào Đảng trước khi ra chiến trường. Bác tôi đã dựng rạp ngoài sân mời cả họ đến liên hoan, đặt cái Quyết định kết nạp đảng lên bàn thờ báo cáo với tổ tiên. Rồi anh tôi đi và không bao giờ về nữa.
Trong thập niên 60, 70 (mà tôi chúng kiến) dường như không một thanh niên nào ở miền Bắc XHCN không mơ ước, không phấn đấu để trở thành đảng viên, và, chắc chắn rằng, nhiều người trong số họ phấn đấu vào đảng “không phải là để thăng quan phát tài, mà là để phục vụ tổ quốc, là đầy tớ thật sự trung thành của nhân dân” (như Cụ Hồ đã nói).
Nhưng rồi với thời gian, với nhiều người, động cơ vào đảng đã bắt đầu thay đổi. Từ vào đảng “là để trở thành đầy tớ trung thành của nhân dân” sang “là để thăng quan phát tài”.
Vì muốn trở thành một lãnh đạo ở bất kỳ cấp nào trong hệ thống nhà nước điều kiện tiên quyết phải là đảng viên (trừ một vài trường hợp hy hữu), có chức vụ còn quy định cụ thể là phải có bằng chính trị cao cấp.
Trong các trường đại học không ít sinh viên đã nhìn thấy hoạt động đoàn là nơi dễ “thăng quan phát tài” hơn phấn đấu học giỏi. Ở các cơ quan nhà nước không ít người muốn lên trưởng phòng, ban phải có cái thẻ đảng viên. Mấy anh nhà báo muốn lên chức Tổng biên tập phải có bằng chính trị cao cấp.
Việc quy định “phải là đảng viên”, “phải có bằng chính trị cao câp”, theo tôi, chả có gì xấu, nhưng hệ quả của nó dẫn tới “động cơ” vào đảng đã không còn trong sáng nữa. Chả thế mà cách đây chừng chục năm có anh cán bộ cấp khá cao đã dùng “phao” khi thi khóa học chính trị cấp cao bị giám thị bắt lập biên bản, báo chí làm um một thời đó thôi.
Thử hỏi, các Đ/C đối tượng đảng, các Đ/C đảng viên xem: bây giờ có những ai còn thực lòng yêu đảng, vào đảng “không phải là để thăng quan phát tài mà là để trở thành đầy tớ thật sự trung thành của nhân dân”?
Lê Thọ Bình

Comments

Popular posts from this blog

GUSTAVE COURBET Danh họa Pháp có nét vẽ táo bạo bức phá cả nề nếp luân lý, không ngụy tạo.

*Xem thêm về những tác phẩm mang tính bức phá và táo bạo của  Gustave Courbet   *tranh minh họa và nguồn sưu tầm :    ViVi VÕ Hùng Kiệt Trong lãnh vực hội họa Tây phương, bức tranh  L’Origine du Monde (Cội Nguồn Nhân Gian)  của Gustave Courbet  có một chỗ đứng riêng biệt. Được vẽ vào năm 1866, bức họa chỉ được chính thức trưng bày trong viện bảo tàng vào năm 1995. Nội dung táo bạo có thể giải thích vì sao tác phẩm đã bị cất giấu trong hơn một thế kỷ, bởi vì bức tranh không vẽ gì khác ngoài bộ phận sinh dục của phụ nữ. *-“Tôi chưa từng nhìn thấy một thiên thần, và tôi không thể vẽ điều không thấy”. Sinh thời họa sĩ Gustave Courbet từng thốt lên như vậy, khi người ta lên án bức “Cội nguồn trần thế”  (L’origine du monde)  của ông là “điếm nhục” và đủ mọi ngôn từ mô tả sự đồi trụy khác. Điều này cũng dễ hiểu, bởi ông vẽ bức tranh này vào năm 1866 và hơn một thế kỷ sau, vào năm 1995, nó mới được chính thức trưng bày tại Viện Bảo tàng Ors...

“Cưỡi lên đầu nhân dân còn kinh khủng hơn địa chủ, tư sản…!?”

Dân Trí Bùi Hoàng Tám 29-05-2015 (Dân trí) – Đó là lời nhận xét của Thiếu tướng Nguyễn Xuân Tỷ, Phó Giám đốc Học viện Quốc phòng, Đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Bến Tre tại phiên thảo luận về việc sửa đổi Bộ luật hình sự chiều 26-5 được báo Tuổi trẻ bài “Bỏ tử hình tội tham nhũng, dân không chịu đâu” dẫn lời. (Minh họa: Ngọc Diệp) Bác Tỷ nói nguyên văn như sau: “Làm cán bộ mấy năm mà trong nhà có vài ba trăm tỉ đồng, thậm chí cả ngàn tỉ đồng thì lấy ở đâu ra nếu không tham nhũng. Có một đội ngũ giàu rất nhanh, cưỡi lên đầu nhân dân, còn kinh khủng hơn địa chủ, tư sản ngày xưa”. Có lẽ đây là lời nhận xét thẳng thắn nhất, quyết liệt nhất của một chính khách về việc giàu lên nhanh chóng của “một bộ phận không nhỏ” cán bộ, công chức thoái hóa, biến chất. Chỉ có mấy chữ biểu đạt về con số, ĐB Nguyễn Xuân Tỷ đã nói ra một điều tưởng như vô lý, đó là có hẳn một “đội ngũ” làm cán bộ có “mấy năm” mà trong nhà có “vài ba trăm tỉ” đồng, thậm chí cả “ngàn tỉ đồng” thì quả là khủng kh...

Internet và mạng xã hội tại Việt Nam: đằng sau những chỉ số thống kê

Thống kê người dùng Internet và mạng xã hội tại Việt Nam – Nguồn : WeAreSocial. Những ngày này, cộng đồng mạng trong và ngoài nước đang bất bình trước thông tin về dự thảo Luật đơn vị hành chính – kinh tế đặc biệt Vân Đồn, Bắc Vân Phong và Phú Quốc sắp được Quốc hội của nhà cầm quyền cộng sản thông qua (15/6/2018). Dư luận càng phẫn nộ hơn về thời hạn cho nhà đầu tư thuê đất lên đến 99 năm. Danh tính của nhà đầu tư thuê đất lại không được nêu lên trong dự thảo Luật cũng như trên các phương tiện truyền thông chính thống của chính phủ. Một bí mật Polichinelle mà ai cũng rõ nhưng nhà cầm quyền lại cố tình tránh né, không muốn đề cập, kiểu như  «  tàu lạ  »  đánh chìm tàu đánh cá của ngư dân Việt Nam. Không khó khi đoán ra rằng rất nhiều khả năng chính Trung Quốc là đối tác sẽ được chính quyền cộng sản trải thảm đỏ mời vào đầu tư. Bởi vì các nước phương Tây chỉ đầu tư có chừng mực vào Việt Nam, nhất là các ngành công nghệ cao. Sức tăng trưởng về kinh tế tại V...