Không ai mà không biết cái thời mà “miền Nam Việt Nam được hoàn toàn giải phóng”, người Sài Gòn thời đó phần đông tin theo cộng sản, nghe họ ăn nói trên trời dưới đất, cái gì cũng tin. Nhất là cái đám lóc cóc lon con cách mạng ba mươi (đi làm cách mạng vào mùa xuân, bắt đầu kể từ ngày ba mươi tháng tư năm ấy) thì tin “đảng ta” sái cổ! Ai mà có gia đình anh chị em hoặc thân nhân “chạy theo cái bọn thực dân đế quốc” thì kể như đừng có hòng phấn đấu vào đoàn vào đảng -“để có cơ hội phục vụ nhân dân, đất nước đắc lực”- cho phí công; có khi còn bị phường, xã, tổ đem ra đấu tố, trù ém cái gọi là gia đình phản quốc.
Thế rồi chỉ vài ba năm sau, “đảng đã cho ta sáng mắt sáng lòng” là chính con cái của các đảng viên gạo cội cũng chạy theo “ôm chân cái bọn phản động đế quốc” tuốt luốt. Chạy cho đến ngày hôm nay, bằng mọi cách, ai có điều kiện thì vẫn cứ chạy.
Chuyện đã xưa, nhưng nay nhắc lại vì mới đây con gái ông đương kim thủ tướng nước ta viết một bức thư trên trang cá nhân của cô để trần tình về việc cô bị ba ông, nguyên là Gs.Ts của đảng đấu tố cô mang quốc tịch Mỹ. Lời lẽ trong thư tuy viết rất nhẹ nhàng nhưng có vẻ mang đầy uất ức, hằn học bởi vì cô bị hàm oan.
Tạm tin lời của cô, rằng ba ông tiến sĩ kia vu khống, nhưng một bí thư đảng bộ ngân hàng như cô mà đi lấy “Mỹ giấy” thì đã là cái tội rồi, bất kể có mang quốc tịch hay không quốc tịch. Cô là con gái đương kim thủ tướng, có chồng Mỹ thì đương nhiên nước Mỹ là quê hương thứ hai; cái “vé” đi qua Mỹ, về Việt Nam hai chiều qua lại rất dễ dàng như đi chợ, cần chi phải học ngôn ngữ để thi vào quốc tịch Mỹ cho mang tiếng; có khi cái bọn đế quốc thực dân xét lý lịch đến ba đời, moi móc từ ông bà cố nội cố ngoại cho đến đời cha mẹ cô ra là họ chống Mỹ thì còn rách việc!
Lợi dụng trong bức thư, cô còn kể công rằng bên nội ngoại là liệt sĩ, cha cô bị thương tích đầy mình chỉ vì hy sinh chiến đấu đánh đuổi ngoại bang, giành độc lập và thống nhất đất nước nên “không ai nhẫn tâm” -vào quốc tịch Mỹ- ” phản bội lại cha ông mình”. Dĩ nhiên, cô, và không ai lại đi phản bội cha ông mình! Nhưng cô đi lấy Mỹ là mang cái tội chạy theo ngoại bang, là phản quốc đấy cô ạ.
Cái lý của những kẻ gian tiếp theo là ba ông đứng đầu quốc gia: Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang và Nguyễn Tấn Dũng. Trên cửa miệng ba ông này lúc nào cũng nói leo lẻo đến vấn đề chuyện bất đồng trên biển đông, giải quyết bằng luật pháp theo công ước quốc tế, tranh chấp trong hòa bình bằng cách đàm phán với “nước bạn”. Trời đất! Người ta xâm lấn hải phận, chiếm đảo, cướp tàu cá, bắn giết ngư dân mà không ông nào dám hó hé, cứ để mặc cho người phát ngôn ngoại giao sủa như con chó chạy quanh quẩn hàng rào trong sân nhà; lập đi lập lại những ngôn từ cũ rích, vô thưởng vô phạt.
Phải chi ngày xưa cái hiệp định của năm 1954 và năm 1973 đảng của các ông giải quyết theo luật quốc tế, đàm phán trong hòa bình giữa người Việt với người Việt thì nội bộ đất nước đâu có phân hóa trầm trọng, nghèo đói, lạc hậu như ngày hôm nay. Và cũng là: phải chi nếu các ông chịu ngồi lại với nhau, nói chuyện với những người Việt bất đồng chính kiến, với những tù nhân lương tâm bằng luật pháp theo công ước quốc tế, giải quyết bất đồng bằng phương pháp hòa bình thì đâu có cái cảnh đài ải, trấn áp các người, bắt bỏ tù bằng vũ lực. Và, phải chi các người biết suy nghĩ rằng mình nghĩ cái gì, nói cái gì và làm cái gì thì đâu có bị thiên hạ chửi.
Nguyễn Dư
Comments
Post a Comment