Skip to main content

KHÔNG AI THÀNH CÔNG MỘT MÌNH.

 
💪💪💪

Mọi người trong chúng ta luôn nghĩ chúng ta có thể thành công mà không cần nhờ đến sự giúp đỡ của ai cả. Nhưng có thật sự có như chúng ta vẫn nghĩ hay không?

Tôi từng nghe một câu nói: “Một người Việt Nam thì làm việc hiệu quả hơn một người Nhật. Nhưng ba người Việt Nam thì không thể nào bằng ba người Nhật”.
Cũng thật dễ hiểu. Vì trong đời sống người Nhật, tập thể đóng vai trò rất quan trọng. Sự thành công hay thất bại trong mỗi người đều là chuyện chung của nhóm. Bất kể người đó làm ra sao, đều hưởng chung sự cay đắng hay vinh quang mà nhóm hay tập thể đạt được (công ty, trường học hay hội đoàn).

Trong công việc người Nhật thường gạt cái tôi lại để đề cao cái chung, để tìm sự hài hòa giữa mình và các thành viên khác trong tập thể. Trong các buổi họp hành người Nhật thường ít cãi cọ hay dùng những từ có thể làm mất lòng người khác.

Còn ở nước ta, chúng ta không thể đoàn kết như những người bạn Nhật. Bởi vì trong tư tưởng của mỗi người chúng ta, thành công chỉ gắn với một tên tuổi của một cá nhân nào đấy chứ không phải một tập thể. Và nếu người này thành công, hay tỏa sáng thì mặc nhiên là những tập thể đó hoặc người xung quanh sẽ bị lu mờ.

Chúng ta luôn nói rằng các nước phương Tây là những nước tôn sùng chủ nghĩa cá nhân. Tuy nhiên, những người mà chúng ta cho là tôn sùng chủ nghĩa cá nhân ấy lại luôn luôn có tinh thần làm việc tập thể, phối hợp ăn ý và có tính kỷ luật cao khi làm việc nhóm.

Còn ở chúng ta luôn kêu gọi tinh thần tập thể. Nhưng lại thể hiện ngay chủ nghĩa cá nhân ngay trong làm việc nhóm. Như chúng ta thường xuyên để mọi người xung quanh phải chờ đợi trong các lần họp nhóm, chúng ta quên mất nhiệm vụ đã được phân công. Và thậm chí còn nghĩ: “Nhóm mình có nhiều người giỏi lo gì, để chúng nó làm cũng xong”. Còn ngược lại đối với những người giỏi và có năng lực thì lại nghĩ: “Mình không cần làm với bọn nó, hoặc có thêm chúng nó chỉ tổ vướng chân, một mình làm còn nhanh hơn”.

Nhưng để có được thành công của một người thì luôn luôn phải có sự đồng hành của rất nhiều người. Nhưng chúng ta thực sự “cá nhân” hơn chúng ta nghĩ. Và điều này dường như nó đã ăn sâu trong suy nghĩ của mỗi người. Bắt đầu từ hồi Tiểu học, chúng ta đã để ý đến điểm số của bạn bè để mà đua tranh nhau. Thậm chí, ngay cả các bậc phụ huynh, cũng hỏi con mình “bạn đó xếp thứ mấy?” hoặc “Con xếp thứ mấy?” sau khi mỗi lần nghe con thông báo kết quả học tập.

Ngoài mặt tốt đó là thúc đẩy thi đua để tiến bộ nhưng mặt trái của nó là chủ nghĩa cá nhân và lớn hơn nữa là việc chạy theo thành tích. Chính vì vậy, dẫn đến hậu quả là người Việt Nam, không coi trọng việc làm nhóm dẫn tới kết quả đạt được không cao. Thậm chí còn không hiệu quả bằng làm việc cá nhân.

Điều đó cũng dễ hiểu. Bởi vì mọi người trong chúng ta luôn nghĩ chúng ta có thể thành công mà không cần nhờ đến ai cả. Nhưng câu hỏi đặt ra là thật sự có như chúng ta nghĩ hay không

Cho dù chúng ta giỏi đến đâu đi nữa, hoặc thiên tài bẩm sinh, nhưng nếu chúng ta chưa từng được đi học, chưa được thầy cô truyền đạt cho kiến thức thì liệu chúng ta có thể bước nhanh lên vinh quang hay không?

Hay khi chúng ta đi đường bị kẹt xe. Nếu mỗi người trong chúng ta chịu nhường người kia thì 2 người sẽ tốn ít thời gian thoát khỏi chỗ kẹt đó nhanh hơn không?

Tất nhiên, chúng ta rấ khó có thể nhường được. Vì trong suy nghĩ của chúng ta: “Nó được qua đường trước thì chúng ta lại phải qua sau”, mà ít ai nghĩ rằng cho dù chúng ta phải qua đường sau đi nữa?. Nhưng thời gian bị kẹt xe cũng ngắn hơn là hai người cùng chen lấn để rồi cuối cùng, chẳng ai qua được, càng kẹt lâu hơn.

Thiết nghĩ, thành công nhờ đến từ sức mạnh tập thể, sự đoàn kết sẽ lớn hơn so với sự nỗ lực của từng cá nhân. Cũng như ngạn ngữ đã có câu: “Một cái đầu thì không thể sánh với ba cái đầu được”

Vậy thì tại sao, mỗi người trong chúng ta không là người đầu tiên thay đổi. Chúng ta hãy bắt đầu thay đổi từ bản thân mình sau đó đến bạn bè, và sau đó đến những người xung quanh mình.

Chúng ta có thể áp dụng điều đó ngay cả trong việc học, và công việc hằng ngày như thành lập nhóm học tập, hoặc cùng làm, cùng trao đổi và giải đáp thắc mắc để có được giải pháp tốt nhất trong học tập và công việc thường ngày của mỗi chúng ta. Hay chúng ta cũng có thể tập nhường nhau khi qua đường khi có kẹt xe để nhanh chóng thoát khỏi chỗ kẹt xe ấy hơn.

Tóm lại chúng ta có thể áp dụng đều có ở tất cả các hoạt động dù nhỏ nhất, trong cuộc sống thường nhật của mình. Chắc chắn mỗi người trong chúng ta sẽ thấy mình thành công hơn và tiến xa hơn trên con đường chúng ta đang đi, và cũng là cho cuộc sống của mỗi người tốt hơn.

(SƯU TẦM)

Comments

Popular posts from this blog

GUSTAVE COURBET Danh họa Pháp có nét vẽ táo bạo bức phá cả nề nếp luân lý, không ngụy tạo.

*Xem thêm về những tác phẩm mang tính bức phá và táo bạo của  Gustave Courbet   *tranh minh họa và nguồn sưu tầm :    ViVi VÕ Hùng Kiệt Trong lãnh vực hội họa Tây phương, bức tranh  L’Origine du Monde (Cội Nguồn Nhân Gian)  của Gustave Courbet  có một chỗ đứng riêng biệt. Được vẽ vào năm 1866, bức họa chỉ được chính thức trưng bày trong viện bảo tàng vào năm 1995. Nội dung táo bạo có thể giải thích vì sao tác phẩm đã bị cất giấu trong hơn một thế kỷ, bởi vì bức tranh không vẽ gì khác ngoài bộ phận sinh dục của phụ nữ. *-“Tôi chưa từng nhìn thấy một thiên thần, và tôi không thể vẽ điều không thấy”. Sinh thời họa sĩ Gustave Courbet từng thốt lên như vậy, khi người ta lên án bức “Cội nguồn trần thế”  (L’origine du monde)  của ông là “điếm nhục” và đủ mọi ngôn từ mô tả sự đồi trụy khác. Điều này cũng dễ hiểu, bởi ông vẽ bức tranh này vào năm 1866 và hơn một thế kỷ sau, vào năm 1995, nó mới được chính thức trưng bày tại Viện Bảo tàng Orsay (Pháp), và ngay cả ngày nay, khi đối diện

AFGHANISTAN - LỊCH SỬ TÁI DIỄN

GỌI LÀ TRUYỀN THÔNG THỔ TẢ KHÔNG OAN TÍ NÀO -New York Times viết bài nhận định, ca ngợi cụ Biden khi ra lệnh tháo chạy, đã lấy một quyết định dứt khóa và can đảm -decisive and courageous-. Nếu vắt chân lên cổ tháo chạy lúc 3g sáng là can đảm thì tất cả tự điển trên thế giới này cần phải được sửa lại hết. -CNN, đài TV cấp tiến cuồng, đã biện hộ cho cụ Biden, nhận định mất Afghanistan sẽ là một vết dơ nhỏ -small stain- trong gia tài cụ Biden để lại. Hả? “vết dơ nhỏ”? ___________________________________________________________________________________________________________  AFGHANISTAN - LỊCH SỬ TÁI DIỄN     Tin tức thời sự từ đầu năm tới nay cho thấy nước Mỹ đang tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc xuống hố tự diệt. Chính quyền của cụ Biden trong hơn nửa năm qua đã đi từ khủng hoảng vĩ đại này tới khủng hoảng khổng lồ nọ. Mà đó chỉ là thành quả của hơn nửa năm, và cụ Biden sẽ còn ngồi đó gần ba năm rưỡi nữa, nếu còn sức khỏe thể xác và tinh thần, là việc càng ngày càng nhiều người ng

“Cưỡi lên đầu nhân dân còn kinh khủng hơn địa chủ, tư sản…!?”

Dân Trí Bùi Hoàng Tám 29-05-2015 (Dân trí) – Đó là lời nhận xét của Thiếu tướng Nguyễn Xuân Tỷ, Phó Giám đốc Học viện Quốc phòng, Đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Bến Tre tại phiên thảo luận về việc sửa đổi Bộ luật hình sự chiều 26-5 được báo Tuổi trẻ bài “Bỏ tử hình tội tham nhũng, dân không chịu đâu” dẫn lời. (Minh họa: Ngọc Diệp) Bác Tỷ nói nguyên văn như sau: “Làm cán bộ mấy năm mà trong nhà có vài ba trăm tỉ đồng, thậm chí cả ngàn tỉ đồng thì lấy ở đâu ra nếu không tham nhũng. Có một đội ngũ giàu rất nhanh, cưỡi lên đầu nhân dân, còn kinh khủng hơn địa chủ, tư sản ngày xưa”. Có lẽ đây là lời nhận xét thẳng thắn nhất, quyết liệt nhất của một chính khách về việc giàu lên nhanh chóng của “một bộ phận không nhỏ” cán bộ, công chức thoái hóa, biến chất. Chỉ có mấy chữ biểu đạt về con số, ĐB Nguyễn Xuân Tỷ đã nói ra một điều tưởng như vô lý, đó là có hẳn một “đội ngũ” làm cán bộ có “mấy năm” mà trong nhà có “vài ba trăm tỉ” đồng, thậm chí cả “ngàn tỉ đồng” thì quả là khủng kh