Hàng năm cứ đến tháng Tư, không riêng gì người Việt mà truyền thông thế giới cũng nhắc lại biến cố miền Nam bị cộng sản chiếm qua nhiều khía cạnh khác nhau. Với thời lượng 43 năm, nếu đất nước hiện tại tốt đẹp, đang có vai vế tầm cỡ được như Hàn, Nhật, Đài Loan, Singapore hay chỉ cần tương đối thì chắc không mấy ai đào bới sử liệu để đặt câu hỏi, vì đó là quy luật tự nhiên của phát triển. Cái gì cũ, lỗi thời đương nhiên bị đào thãi. Thế nhưng, Việt Nam không phải vậy, nếu không muốn nói là đang đi ngược!
Điều trớ trêu là dư luận cứ đem ra so sánh hình ảnh xã hội miền Nam trước 1975 với hiện tại. Một miền Nam thanh lịch, văn minh ngay trong thời chiến với một VN đang hỗn loạn về mọi mặt trong thời bình cho dù đã có 43 năm XHCN!
Tại miền Nam ngày trước thường cứ qua một đêm là có tin người bị Việt cộng ám sát, nơi nầy bị đắp mô, nơi kia mìn nổ xe lật chết người, nơi nọ cầu đường bị phá, bị giựt sụp… trong lúc 43 năm qua chưa hề có bất cứ sự kiện nào như thế.
Trái lại, bây giờ tin tức về tội phạm tràn lan, giết người man rợ đôi lúc gần như vô cớ. Bác sĩ đang cấp cứu bị đánh ngay tại bệnh viện. Cô giáo bị phụ huynh bắt quỳ xin lỗi, cô cũng chịu quỳ. Cô thì bắt học trò uống nước giẻ lau bảng. Thầy đánh trò chảy máu mũi. Trò đánh thầy phải đi viện. Học sinh nữ đánh nhau, lột áo quần… Sư thầy thì có “huân chương 50 năm tuổi đảng”. Lễ hội thì cướp “ấn”… Còn tai nạn chết người thì vô số kể. Ổ gà, ổ voi, đường lún dù công trình trăm tỉ mới hoàn tất. Ngáo đá, say xỉn, tranh giành đường bất chấp luật. Công an thì “làm luật” riêng, nhận hối lộ, đánh người vô cớ, giết người tại đồn… Cấp tướng thì tổ chức cờ bạc ngàn tỉ. Thực phẩm là quan trọng hàng đầu nhưng khó thể biết thứ nào không bị nhiễm độc! Đã thế cựu Tổng Bí thư lại không hề biết nhục, còn khoe mẽ có vườn rau sạch…!
Tất cả là chứng cứ cụ thể cho thấy một xã hội băng hoại toàn diện!
Thế nhưng lãnh đạo cao cấp khi đi công tác không ngại mồm miệng, cứ “nổ” lớn, thành phố nầy phải là Paris, thành phố khác phải là Singapore… thành phố nọ phải là đầu tàu… trong lúc đã có con số so sánh là phải mất 100, thậm chí 150 năm nữa mới bằng được các nơi đó!
Tại sao miền Nam đã từng tương đương với Singapore, Đài Loan, hơn Đại Hàn… bị phá tan nát rồi bây giờ, 43 năm sau, hô khẩu hiệu?
Câu trả lời đã có sẵn chính từ cửa miệng các quan chức. Đó là “vừa làm vừa rút kinh nghiệm”, “bị nóng vội”, “chưa chuyên sâu”… tức là họ không có sự hiểu biết tối thiểu để lãnh đạo nên phải vừa làm vừa học! Còn hậu quả đổ hết lên đầu dân, họ không hề quan tâm!
Khi cần phải áp dụng kỷ luật họ có câu nói cửa miệng “không có ô dù, sai đến đâu xử đến đấy”, “không vì nể, xử đúng người đúng tội”… chính những câu nói như thế tự nó đã xác nhận những tệ nạn đó là thật, điều mà xã hội văn minh không có. Chẳng những thế, ví dụ như ở Mỹ, nếu bắt một người phạm luật trước khi chất vấn thì câu đầu tiên, cảnh sát bắt buộc phải nhắc cho nghi can, là nghi can có quyền im lặng cho đến khi có luật sư bên cạnh, vì câu trả lời có thể sẽ trở thành lời tự buộc tội. Còn công an VN thì giết nghi can trong đồn là chuyện thường ngày ở huyện!
Với chứng cứ cụ thể như thế tại sao CSVN vẫn tồn tại?
Vì cộng sản đang chủ trương phân rẽ xã hội. Họ nuôi dưỡng một thiểu số, ban đặc quyền đặc lợi và có thực quyền để bảo vệ chế độ. Cứ nhìn vào con số tướng tá trong lực lượng công an và quân đội thì rõ. Còn đại bộ phận dân tộc bị bóc lột thì vẫn tiếp tục bị tuyên truyền nhồi sọ. Giống như người xà ích treo nhúm cỏ phía trước nhưng bịt đôi mắt để con ngựa ngoan ngoãn kéo cỗ xe. Họ lấy cái đang có so với thời bao cấp. Đó là “nhờ ơn bác và đảng”. Trong lúc thực tế VN bị tụt hậu hàng chục năm so với thế giới và đang bị Tàu đồng hóa!
Thay vì thành lập lực lượng chống bọn bành trướng bá quyền đảng lại dùng 10.000 dư luận viên của cái gọi là Lực lượng 47 để tìm cách khống chế mạng xã hội. Đây là chiến lược ngu dân tầm cỡ được công khai. Nhưng, tiếc thay, cái thúng XHCN đã rách nát tơi tả nên chắc chắn không có đủ sức để che đậy được ánh sáng của cả bầu trời tự do. Vì thế thế tất thắng phải thuộc về mạng xã hội. Phải thuộc về dân chủ tự do.
Trước 1975 người phía Nam hãnh diện mở mắt trong thế giới tự do. Dù còn rất non trẻ nhưng đó là hướng đi tất yếu của lịch sử, và khi đã thấy được ánh sáng thì không ai chịu quay lại bóng tối. Còn người phía Bắc, từng bị tuyên truyền nhồi sọ, sau 43 năm cũng đã mở mắt được ít nhiều. Nói là “ít nhiều” theo số chung. Vì chỉ một số người ở thành phố và biết internet tự mở được mắt nhưng đa số còn lại (có thể) vẫn chỉ biết nhìn quanh quẩn vào số vật chất đang có trước mắt so sánh với thời kỳ bao cấp nên chưa thấy được sự thật! Tạm ví von là loại mở mắt nhưng còn bị “đục tinh thể”!
Loại còn bị “đục tinh thể” nầy đang làm ngơ với phong trào tranh đấu đòi quyền được sống trong tự do. Như đã nói, vật chất với họ là tất cả! Số nầy chỉ tranh đấu khi quyền lợi của họ bị đe dọa trực tiếp. Ví dụ sau biến cố chung cư cao cấp Carina ở Sài Gòn cháy làm 13 người chết thì một chung cư cao cấp khác ở Hà Nội cũng bị đe dọa về an ninh. Người sống trong chung cư đó xuống đường căng biểu ngữ phản đối và một facebooker đăng ảnh kêu gọi cộng đồng FB tiếp tay nhân rộng để gây áp lực. Với facebooker thì chẳng ai có thể “định hướng” được, thế nhưng không mấy ai share, coi như lời kêu gọi đó bị rơi vào im lặng!
Câu hỏi, đấy cũng là vấn đề xã hội nhưng tại sao mạng xã hội làm ngơ? Thưa, vì thành phần sống trong chung cư cao cấp đó nếu không thuộc giới giàu thì chí ít cũng không thể gọi là nghèo! Hỏi có ai sống trong chung cư đó từng tham gia xuống đường đấu tranh vì quyền lợi chung của đất nước và dân tộc? Ví dụ, nếu có một facebooker như thế đưa tin thì chắc chắn đã được tiếp tay nhân rộng.
Khi giới giàu có chỉ biết quyền lợi của riêng mình, hoặc sống bám vào quyền lực, làm ngơ với xã hội thì sự hèn hạ là bản chất. Cứ xem thái độ và ngôn ngữ mấy quan chức cỡ lớn vừa bị xử án sẽ thấy rõ hơn.
Như chạy xe mà chỉ lo nhìn bánh trước thì chắc chắn sẽ gặp tai nạn. Vì thế muốn an toàn phải nhìn về phía trước. Giới trung lưu hay giàu có mà chỉ mải mê với của cải vật chất đang có trước mắt, không biết nhìn cùng hướng với tương lai của dân tộc thì chuyện gặp nạn là điều không thể tránh khỏi!
(15/4/2018)
Kông Kông
Comments
Post a Comment