Skip to main content

Khóc cho bóng đá và họp kín

Sự im lặng của Chính phủ đã là ngạc nhiên, nhưng sự kiện “họp kín” của Quốc hội càng làm người dân kinh ngạc. Tại sao phải họp kín, trong khi những sự kiện đã và đang xảy ra trước mắt mọi người. Chẳng có thông tin nào phải giữ kín cả, vì phía Tàu cộng đã chơi ván bài lật ngửa. Tôi nghĩ hoài mà không giải thích được lí do họp kín. Đã mang danh là “của dân” và “vì dân” mà làm việc lại “giấu dân”. Thật là trớ trêu.
16-06-2015
Hôm nọ đọc một bài viết “Khóc cho bóng đá, ai khóc cho ngư dân” (1), rất đáng suy nghĩ. Trong khi các thiếu niên (ngày nay báo chí cho họ một cái tên lai căng là “teen”) khóc như mưa trước những thần tượng của họ, khóc nức nở khi đội banh VN bị thua trận, thì họ chẳng hề biết đến số phận của những người đang ở đầu sóng ngọn gió ngoài Hoàng Sa – Trường Sa đánh bắt tôm cá để họ có đủ protein để khôn lớn và … khóc. Nhưng trách họ có lẽ không công bằng; phải trách cái hệ thống đã làm cho họ sao lãng và vô cảm trước nguy cơ mất biển đảo.
Mới hôm nay, báo chí đưa tin Tàu cộng lại đâm chìm tàu cá của VN (2). Lần này, chúng chẳng những tấn công mà còn cướp hải sản của ngư dân mình – đúng là bọn cướp biển. Vài hôm trước, tình hình còn nghiêm trọng hơn: chúng lại đâm chìm một tàu cá của phe ta, làm chết 1 người và gây thương tích nặng cho 3 người khác (3). Những sự kiện xảy ra một cách dồn dập, càng chứng tỏ tình hình hết sức nghiêm trọng.
Trước tình hình nghiêm trọng đó, VN làm gì? Chỉ có thể mô tả bằng 3 chữ: Rất thất vọng. Chỉ có một cái hội nghề cá địa phương lên tiếng phản đối và “đề nghị” các lực lượng chức năng giúp đỡ và bảo vệ. Lực lượng chức năng thì chưa thấy họ có phát biểu gì. Trước đây, khi được hỏi thì một quan chức trong lực lượng kiểm ngư nói là họ không thể bảo vệ ngư dân. Còn cảnh sát biển thì trên báo chí chính thống nói là “ngày đêm bảo vệ ngư dân bám biển” (4), nhưng chẳng hiểu sao lại để ra tình trạng ngư dân ta bị tấn công với mật độ càng ngày càng dày đặc như trong mấy ngày qua. Có lẽ lực lượng cảnh sát biển của VN còn mỏng quá, có thể họ còn yếu (nên bị Tàu cộng lấn áp hoài), nhưng cũng có thể họ chẳng được lệnh can thiệp. Nhưng còn hải quân thì sao? Tại sao tàu cá của Tàu cộng khi đi đánh bắt vùng biển mình được yểm trợ bởi hải quân Tàu, mà ngư dân mình đánh bắt trên vùng biển mình mà hải quân không có mặt – dù chỉ là có mặt để dằn mặt bọn cướp biển. Nói tóm lại là có những uẩn khúc đằng sau thái độ của VN làm chúng ta, người dân, không hiểu được.
Ngư dân cho biết là “cứ ra biển cách đất liền mấy chục hải lí là gặp nhan nhản tàu cá Trung Quốc. Hải hùng nhất là cách tàu Trung Quốc đánh cá…hàng chục tàu dàn hàng ngang trên biển, cào tất tần tật cá, tôm, cua cùng các loại hải sản”, cào cả lưới của ngư dân Việt Nam” (5). Không thấy họ nói có sự can thiệp nào từ các “lực lượng chức năng” của VN. Cứ như những gì ngư dân mô tả thì họ (Tàu) vào vùng biển ta như vào chỗ không người!
Còn cấp ngoại giao và Nhà nước? Ngoại giao thì chúng ta đã thấy và nghe những câu chữ quen thuộc của viên phát ngôn, cùng những cái chỉ tay đầy uy quyền về phía … người Việt. Không có một phát ngôn nào mới mẻ. Đáng lí ra khi một người Việt đã tử vong vì bám biển thì người cao nhất trong Chính phủ phải có một tuyên bố trước cộng đồng quốc tế về sự xâm phạm chủ quyền và hành động giết người của Tàu cộng. Vậy mà cho đến nay, chẳng có ai trong Chính phủ có phát biểu gì. Có lẽ họ xem mạng sống của ngư dân quá rẻ, và sẵn sàng dùng mạng sống người dân để mặc cả thêm trên bàn cờ chính trị với Tàu?
Sự im lặng của Chính phủ đã là ngạc nhiên, nhưng sự kiện “họp kín” của Quốc hội càng làm người dân kinh ngạc. Tại sao phải họp kín, trong khi những sự kiện đã và đang xảy ra trước mắt mọi người. Chẳng có thông tin nào phải giữ kín cả, vì phía Tàu cộng đã chơi ván bài lật ngửa. Tôi nghĩ hoài mà không giải thích được lí do họp kín. Đã mang danh là “của dân” và “vì dân” mà làm việc lại “giấu dân”. Thật là trớ trêu. Tôi nghĩ mấy người ở Trung Nam Hải nghe chuyện “họp kín” chắc họ đang mỉm cười.
Ở trên, tôi có hỏi tại sao giới trẻ VN có vẻ hờ hững, thậm chí chẳng quan tâm gì trước nguy cơ mất biển đảo. Tôi nghĩ một trong những nguyên cơ là do những người lãnh đạo. Một số người trong giới lãnh đạo VN vẫn xem Tàu là “bạn”, và họ tỏ ra rất ấm áp trước tình bạn này. Tôi nghĩ trong thâm tâm giới trẻ họ nghĩ “Lãnh đạo mình đã xem họ là bạn, thì mình đâu có lí do gì phải quan tâm là họ đe doạ đến VN”. Nhưng như tôi từng nói, nếu VN có một người bạn như Tàu cộng, thì VN không cần thêm kẻ thù.
Trong khi Tàu cộng được mô tả như là một người bạn của Việt Nam, thì trên hệ thống truyền hình và truyền thanh, văn hoá Tàu xâm nhập vào giới trẻ hàng ngày. Sự xâm nhập sâu đến nỗi có người am hiểu về lịch sử Tàu hơn là lịch sử Việt Nam. Bên cạnh đó là những chương trình giải trí “game show”, những trận bóng đá đâu đâu bên Tây được trình chiếu hàng ngày trên đài truyền hình. Tất cả những chiêu trò đó có hiệu quả rất tuyệt diệu là nó làm cho thanh thiếu niên VN chẳng còn quan tâm đến đất nước, mà chỉ chạy theo những thị hiếu tầm thường. Họ có thể xúc động khóc như mưa khi thần tượng của họ ghé thăm VN, nhưng họ không hề tỏ ra thương cảm hay tức tối khi ngư dân Việt Nam bị “bạn” sát hại. Phải nói là một cách ru ngủ có hệ thống.
Thiếu niên khóc cho đội banh VN bị thua trận, nhưng họ khóc trước thanh thiên bạch nhật. Chẳng hiểu các vị đại biểu Quốc hội có khóc cho ngư dân VN hay không. Tôi đoán nếu họ có khóc thì chắc cũng chỉ khóc trong kín đáo thôi. Mà, cái gì làm trong bóng tối hay làm thiếu minh bạch đều có thể xem là thiếu tự tin, nếu không muốn nói là phi chính danh.
___

Quốc Hội Việt Nam và Tư duy… “Họp kín”

Nguyễn Trọng Bình
16-06-2015
(Hay là “tâm thư” lần đầu cũng là lần cuối gửi các đại biểu Quốc Hội Việt Nam hôm nay)
1. Có lẽ, nếu không có gì thay đổi thì kỳ họp của Quốc hội Việt Nam lần này sẽ có hai buổi “họp kín”. Sở dĩ tôi nói như vậy là vì đến thời điểm này như tất cả chúng ta đều biết một buổi “họp kín” đã được diễn ra. Ấy là buổi “họp kín” về tình hình ở biển Đông. Còn buổi “họp kín” thứ hai thì theo các cơ quan truyền thông rất có thể sẽ diễn ra ở những ngày họp sau cùng. Ấy là buổi “họp kín” để đưa ra quyết định bãi nhiệm tư cách đại biểu quốc hội của bà Châu Thị Thu Nga – Đại biểu Quốc hội của đoàn Hà Nội.[1]
2. Thật lòng mà nói, mấy ngày qua tôi cứ suy nghĩ mãi về cái tư duy… “họp kín” của Quốc hội nước nhà lần này! Tôi thật sự không thể nào lý giải được tại sao Quốc hội lần này lại… thích “họp kín” như vậy? Như trong một bài viết trước đây, tôi đã nói, thôi thì về chuyện biển Đông, chuyện Trung Quốc đang xây đảo nhân tạo và đánh đập cướp bóc ngư dân ta, Quốc hội quyết định “họp kín” vì sợ “tai vách mạch rừng” còn có thể chấp nhận được. Nhưng với chuyện bà Châu Thị Thu Nga thì làm gì mà phải… “họp kín”? Thử hỏi, mọi sai phạm của bà này thời gian qua đã được làm rõ hết rồi, cơ quan cảnh sát điều tra thuộc Bộ Công An cũng đã khởi tố bị can về tội lừa đảo rồi, bàn dân thiên hạ đã biết hết cả rồi, vậy thì Quốc hội cứ căn vào luật mà quyết định thôi chứ mắc gì phải “họp kín” hay “họp hở” hả trời?
3. Dù ai đó có giải thích thế nào đi nữa thì qua đây ít nhiều đã cho thấy những người đang điều hành Quốc hội trong kỳ họp lần này đã gián tiếp nghĩ rằng vấn đề biển Đông, vấn đề Trung Quốc ngang ngược cướp đảo và không thôi đánh đập ngư dân ta – vấn đề gây bức xúc 90 triệu dân Việt Nam về tính chất chỉ thuần túy giống như chuyện sai phạm của bà Châu Thị Thu Nga mà thôi.
Nói xin lỗi, theo tôi chuyện của bà Nga chẳng là cái đinh gỉ gì mà khiến Quốc hội với hàng mấy trăm đại biểu phải mất thời gian để nhóm họp hay chẳng có gì phải lo lắng và chuẩn bị “họp kín” như vậy! Và tôi cũng không nghĩ với phẩm chất trí tuệ cao vời của mấy trăm đại biểu Quốc hội nước nhà hôm nay nhưng chỉ có thể tư duy ở tầm “họp kín” như thế này? Tôi cho rằng, nếu Đại biểu Quốc hội nào còn có lòng tự trọng và còn biết xấu hổ trước nhân dân phải có ý kiến về vấn đề này! Để ít ra 90 triệu dân Việt Nam hôm nay hay ít ra là một cử tri bình thường nhỏ nhoi như tôi đây không phải ngậm ngùi, xót xa cho thân phận dân tộc mỗi khi nghĩ tới cái tư duy thích… “họp kín” của Quốc hội lần này.
4. Vừa rồi, sau khi Quốc hội tổ chức “họp kín” về chuyện biển Đông (nhưng cuối cùng cũng chẳng có kết luận gì để báo lại cho nhân dân biết để họ còn vớt vát chút niềm tin còn sót lại) và trong khi ông Phó Thủ tướng Hoàng Trung Hải đang có chuyến công du ở tỉnh Côn Minh – Trung Quốc, có gặp gỡ và trao đổi với ông phó chủ tịch Trung Quốc về vấn đề biển Đông ngày 12/6)[2] thì gần như ngay lập tức đồng bào ta, ngư dân ta bị bọn người Trung Quốc đánh đập tàn nhẫn ngay tại ngư trường của mình (một ngư dân bị gãy chân).
Thôi thì không bàn nữa, không nói nữa (mà còn gì để nói khi những sự thật đã phơi bày quá rõ ràng giữa thanh thiên bạch nhật). Chỉ cầu mong cho những người luôn miệng nói “vì dân”, “vì nước”, “vì dân tộc” hãy dành ra 1 phút thôi giữa kỳ họp này để suy nghĩ và tự vấn lại cái lương tâm mình. Để từ đó có thể tự tin trả lời một cách dõng dạc và không thấy lòng hổ thẹn với “liệt tổ liệt tông” câu hỏi sau:
Thời gian qua, trong chuyện này (và không chỉ có một chuyện này), ai là người đã xuyên tạc, đã bóp méo sự thật, đã nói lời giả trá trước nhân dân!?
Tôi thật lòng cầu mong cho những cái lương tâm kia vẫn còn nguyên vẹn hai “hàm răng” để còn biết “cắn” và “rứt”. Vì còn biết “cắn” và “rứt” tức là còn biết đau và còn có khả năng thấu hiểu nỗi đau của các ngư dân hay nhân dân nói chung hiện nay. Như thế cũng có nghĩa là vẫn chưa đến mức vô cảm“không còn thuốc chữa”. Nếu không thì, chao ôi, dân tộc này, đất nước này,… trong tương lai chẳng biết ra sao nữa! Thật lòng tôi không dám và cũng không muốn nghĩ tới!
Đảng ơi, Quốc hội ơi, “Việt Nam ơi, thời gian quá nửa đời người” rồi! Có cần phải tiếp tục “quá độ” để được lên “thiên đường” (cái nơi mà thực tiễn đã chứng minh vốn chỉ là một“giấc mộng Nam Kha”) nữa hay không?
CT, 16/6/2015
NTB
____
[1] http://vnexpress.net/tin-tuc/thoi-su/quoc-hoi-bo-phieu-bai-nhiem-ba-chau-thi-thu-nga-3233744.html
[2] http://vov.vn/chinh-tri/pho-thu-tuong-hoang-trung-hai-gap-pho-chu-tich-trung-quoc-407282.vov
Tác giả gởi cho viet-studies ngày 16-6-15

Comments

Post a Comment

Popular posts from this blog

GUSTAVE COURBET Danh họa Pháp có nét vẽ táo bạo bức phá cả nề nếp luân lý, không ngụy tạo.

*Xem thêm về những tác phẩm mang tính bức phá và táo bạo của  Gustave Courbet   *tranh minh họa và nguồn sưu tầm :    ViVi VÕ Hùng Kiệt Trong lãnh vực hội họa Tây phương, bức tranh  L’Origine du Monde (Cội Nguồn Nhân Gian)  của Gustave Courbet  có một chỗ đứng riêng biệt. Được vẽ vào năm 1866, bức họa chỉ được chính thức trưng bày trong viện bảo tàng vào năm 1995. Nội dung táo bạo có thể giải thích vì sao tác phẩm đã bị cất giấu trong hơn một thế kỷ, bởi vì bức tranh không vẽ gì khác ngoài bộ phận sinh dục của phụ nữ. *-“Tôi chưa từng nhìn thấy một thiên thần, và tôi không thể vẽ điều không thấy”. Sinh thời họa sĩ Gustave Courbet từng thốt lên như vậy, khi người ta lên án bức “Cội nguồn trần thế”  (L’origine du monde)  của ông là “điếm nhục” và đủ mọi ngôn từ mô tả sự đồi trụy khác. Điều này cũng dễ hiểu, bởi ông vẽ bức tranh này vào năm 1866 và hơn một thế kỷ sau, vào năm 1995, nó mới được chính thức trưng bày tại Viện Bảo tàng Ors...

AFGHANISTAN - LỊCH SỬ TÁI DIỄN

GỌI LÀ TRUYỀN THÔNG THỔ TẢ KHÔNG OAN TÍ NÀO -New York Times viết bài nhận định, ca ngợi cụ Biden khi ra lệnh tháo chạy, đã lấy một quyết định dứt khóa và can đảm -decisive and courageous-. Nếu vắt chân lên cổ tháo chạy lúc 3g sáng là can đảm thì tất cả tự điển trên thế giới này cần phải được sửa lại hết. -CNN, đài TV cấp tiến cuồng, đã biện hộ cho cụ Biden, nhận định mất Afghanistan sẽ là một vết dơ nhỏ -small stain- trong gia tài cụ Biden để lại. Hả? “vết dơ nhỏ”? ___________________________________________________________________________________________________________  AFGHANISTAN - LỊCH SỬ TÁI DIỄN     Tin tức thời sự từ đầu năm tới nay cho thấy nước Mỹ đang tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc xuống hố tự diệt. Chính quyền của cụ Biden trong hơn nửa năm qua đã đi từ khủng hoảng vĩ đại này tới khủng hoảng khổng lồ nọ. Mà đó chỉ là thành quả của hơn nửa năm, và cụ Biden sẽ còn ngồi đó gần ba năm rưỡi nữa, nếu còn sức khỏe thể xác và tinh thần, là việc càng ngày ...

Bộ tranh biếm họa về công lý của các nhà lãnh đạo trên thế giới

Gunduz Agayev là một họa sĩ vẽ tranh biếm họa nổi tiếng. Chủ đề ông theo đuổi đó chính là nhân quyền và công lý.  Ông chia sẻ: "Tôi đã dành 15-16 ngày cho chủ đề này. Tôi định hình suy nghĩ và đọc những tình huống xảy ra ở các quốc qua. Những bức  tranh biếm họa  mô tả tình trạng thực tế ở các nước." Trước đây, ông đã vẽ những loạt  ảnh biếm họa  nổi tiếng, chẳng hạn như: "Thánh Selfie", "Cảnh sát toàn cầu" và "Chỉ những kẻ độc tài". 1. Nga 2. Đức 3. Iran 4. Hy Lạp 5. Trung Quốc 6. Bắc Triều Tiên 7. Syria 8. Mỹ 9. Anh 10. Thổ Nhĩ Kỳ 11. Brasil 12. Pháp 13. Azerbaijan 14. Penguinlandia Ngọc Hà - Ohay TV