Đầu năm 2015, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ra chỉ thị về việc tổ
chức phong trào toàn dân tham gia bảo vệ chủ quyền lãnh thổ và an ninh biên giới.
Ông ra lệnh cho Bộ Quốc phòng, Bộ Công an, các Uỷ ban nhân dân tỉnh cũng như Mặt
trận Tổ quốc hợp tác chặt chẽ với nhau chống lại các uy hiếp từ bên ngoài. Gần
đây, trên các diễn đàn mạng, người ta xôn xao trước tin tức Việt Nam cho chở
các xe thiết giáp và súng đại bác từ Bắc vào Nam. Rộ lên tin đồn: Trung Quốc sắp
tấn công Việt Nam.
Điều đó liệu có thật hay không?
Riêng tôi, tôi không tin. Tôi không tin là Trung Quốc sẽ tấn
công Việt Nam dù trên biển hay trên đất liền.
Có bốn lý do chính:
Thứ nhất, Trung Quốc không có lý do gì chính đáng để phải tấn
công Việt Nam bằng biện pháp quân sự. Tham vọng của Trung Quốc lâu nay, như
chính họ nhiều lần tuyên bố một cách công khai, là hợp pháp hoá con đường lưỡi
bò bao trùm lên hơn 80% diện tích Biển Đông của Việt Nam. Chiến thuật để hiện
thực hoá tham vọng ấy là xâm lấn từ từ, từ từ, theo kiểu cắt lát salami (salami
slicing) theo cách nói trong tiếng Anh hoặc tằm ăn dâu theo cách nói của người
Việt. Chiến thuật này có hai đặc điểm: tiến hành từng bước nhỏ và kéo dài trong
nhiều năm hoặc thậm chí, nhiều thập niên. Với Việt Nam, chiến thuật này bắt đầu
với việc chiếm cứ Hoàng Sa (1974), sau đó, một số hòn đảo, bãi đá và rạn san hô
trong quần đảo Trường Sa (1988), rồi tuyên bố về con đường chín đoạn (hay con
đường lưỡi bò) trên Biển Đông; gần đây nhất, họ bồi đắp các bãi đá và rạn san
hô thành đảo nhân tạo ở Trường Sa. Trước các hành động ấy, Việt Nam chỉ lên tiếng
một cách yếu ớt. Trung Quốc chỉ cần có vậy. Thời gian trôi qua, những tiếng phản
đối ấy càng lúc càng thều thào dần và quốc tế cũng càng lúc càng quen dần, cuối
cùng, xem tất cả việc làm của Trung Quốc là những chuyện đương nhiên. Đến lúc ấy,
Trung Quốc có thể xem là đã hoàn toàn thắng lợi. Trung Quốc không cần phải
tuyên chiến với Việt Nam. Vô ích.
Thứ hai, tấn công Việt Nam, chưa chắc đã thắng, Trung Quốc
còn đẩy Việt Nam ngả vào Mỹ một cách nhanh chóng hơn. Điều ai cũng thấy là sau
khi Trung Quốc mang giàn khoan HD-981 vào thềm lục địa Việt Nam, Việt Nam có xu
hướng ngả hẳn về phía Mỹ. Các phái đoàn Mỹ sang Việt Nam dồn dập, các phái đoàn
Việt Nam sang Mỹ cũng dồn dập không kém. Quan hệ giữa Việt Nam và Mỹ vẫn dừng lại
ở mức đối tác toàn diện nhưng không ai có thể cả quyết quan hệ ấy sẽ không được
đẩy mạnh lên thành đối tác chiến lược với những sự hợp tác mật thiết hơn về
phương diện quốc phòng. Mọi người đều thấy điều đó, Trung Quốc lại càng thấy rõ
hơn ai hết. Không phải ngẫu nhiên mà mới đây, sau chuyến đi Mỹ của Nguyễn Phú
Trọng, Trung Quốc cử ngay phó Thủ tướng Trương Cao Lệ sang thăm Việt Nam và hứa
hẹn Chủ tịch Tập Cận Bình sẽ sang thăm Việt Nam trong năm nay. Bởi vậy, từ phía
Trung Quốc, đánh Việt Nam không những vô ích mà còn có hại: đẩy Việt Nam theo Mỹ,
và qua đó, khiến Mỹ càng có thêm lý do để can thiệp vào tình hình trên Biển
Đông. Mà đó là điều Trung Quốc e ngại nhất: chắc chắn họ chưa muốn, hoặc chưa
dám trực tiếp đối đầu với Mỹ.
Thứ ba, tấn công Việt Nam, Trung Quốc sẽ đánh mất hầu hết
các quốc gia khác ở châu Á. Chính sách của Trung Quốc từ thời Đặng Tiểu Bình là
giấu bớt nanh vuốt để chỉ tập trung vào việc phát triển kinh tế, điều họ gọi là
phát triển trong hoà bình. Dưới thời Hồ Cẩm Đào và đặc biệt, thời Tập Cận Bình,
Trung Quốc dần dần bộc lộ tham vọng trở thành cường quốc trong khu vực, họ hết
gây gổ với Nhật Bản đến Philippines và Việt Nam. Tuy nhiên, điều chắc chắn là
Trung Quốc tự biết mình chưa đủ mạnh để có thể trực tiếp cạnh tranh với Mỹ. Họ,
một mặt, hăm he một số nước trong khu vực như Nhật Bản, Philippines và Việt
Nam, mặt khác, vẫn muốn mua chuộc các nước còn lại trong khối Đông Nam Á. Việc
tấn công Việt Nam chắc chắn khiến tất cả các nước lo sợ và một phản ứng đương
nhiên sẽ xảy ra với các nước ấy là cầu cứu đến Mỹ, lúc ấy, Mỹ càng có lý do để
tăng cường sự hiện diện tại châu Á - Thái Bình Dương.
Cuối cùng, thứ tư, Trung Quốc có nhiều cách để uy hiếp và vô
hiệu hoá các phản ứng chống đối của Việt Nam chứ không nhất thiết phải sử dụng
đến biện pháp quân sự. Một trong những cách ấy là sử dụng con cờ Campuchia như
điều họ từng làm sau năm 1975 khi Việt Nam quyết định ngả theo Liên Xô. Hiện
nay, trong các quốc gia thuộc khối ASEAN, Campuchia là nước thân thiện với
Trung Quốc nhất. Đầu tháng 7, khi Nguyễn Phú Trọng sang Mỹ, 23 viên tướng
Campuchia cũng sang thăm Trung Quốc. Khi Việt Nam và Mỹ lên tiếng về một tầm
nhìn chung trong các vấn đề liên quan đến Biển Đông, Campuchia cũng đặt vấn đề
với Việt Nam về vấn đề biên giới chung giữa hai nước. Có lẽ Campuchia sẽ không
dại dột để gây chiến với Việt Nam nhưng họ lại đủ sức quấy nhiễu các vùng biên
giới để gây sức ép với Việt Nam theo hướng có lợi cho Trung Quốc.
Nói tóm lại, theo tôi, chiến tranh giữa Việt Nam và Trung Quốc
chắc sẽ không xảy ra nhưng những lục đục giữa Việt Nam và Campuchia thì có lẽ sẽ
càng ngày càng thường xuyên và càng trầm trọng.
***
NGUỒN: NGUYỄN HƯNG QUỐC BLOG TRÊN VOA
* Blog của Tiến sĩ Nguyễn Hưng Quốc là blog cá nhân. Các bài
viết trên blog được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh
quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.
Comments
Post a Comment